Ngày 3 tháng 4 năm 1970, đại đội của chúng tôi lùng sục xung
quanh con sông Lư Diên thuộc huyện Phù Cát tỉnh Bình Định. Trách nhiệm
của tôi với tư cách là Đại đội trưởng là không được phép để cho bất cứ
một VC nào xuất hiện thuộc khu vực trách nhiệm chiến thuật của mình. Đại
đội đang vượt sông và đi qua khu vực rừng tre, bỗng có tiếng súng bắn
ra từ phía khu rừng vốn rất yên tĩnh. Đó là khu vực đã có bắn nhau đêm
qua, ba VC đã bị chết bởi mìn Clâymo của tổ phục kích của chúng tôi. Thế
mà giờ lại có tiếng súng.
Ngay lập tức đại đội vừa tiếp
cận, vừa bắn tập trung vào khu vực phát ra tiếng súng. Nhưng tiếng súng
vẫn tiếp tục, và hai lính tôi đã bị thương. Sau khi thấy không thể tiếp
cận được, chúng tôi đã cho xe chở cối đến. Ngay lập tức một cơn mưa đạn
cối xối xả và các súng phóng lựu được tuôn ra xối xả. Chúng tôi lại thử
tiếp cận, nhưng tiếng súng quái ác vẫn dai dẳng bắn ra từ phía khu
rừng. Cứ liên tục như vậy, chẳng mấy chốc 7 giờ đồng hồ đã trôi qua.
Chuyện gì thế này? Một đại đội mà phải giao chiến với một nhóm quân
địch.
Nếu để đến khi mặt trời lặn, quân giải phóng từ căn cứ 226
có thể tấn công. Nghĩ vậy, tôi đã phải dùng thủ đoạn cuối cùng. Tôi ra
lệnh đặt chắc chắn hai khẩu súng máy ở phía bờ đê và bắn sao cho đối
phương không thể ngóc đầu lên được, trong lúc hai lính của tôi sẽ bò lên
tiếp cận vị trí của đối phương. Ngay sau khi súng ngừng bắn, hai người
đó sẽ nhanh chóng xông liên tiêu diệt. Và chúng tôi đã thành công. Thắng
lợi cuối cùng thuộc về chúng tôi.
Trận chiến đã diễn ra suốt 8
tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, không biết bao nhiêu đạn dược đã bị
tiêu tốn. Hình ảnh của địch đã bị tiêu diệt sau khi đã kháng cự suốt 8
giờ liền đã làm tôi bị sốc thực sự. Chỉ có một người. Người lính giải
phóng đó gần như bị tiện đứt một bên cổ chân, một bên cánh tay cũng bị
thương nặng. Anh ta đã dùng bông và mảnh áo tự băng bó cho mình và chiến
đấu với đại đội của tôi trong suốt 8 tiếng liền. Trong khi khám thi thể
người chiến sĩ giải phóng, tôi đã phát hiện ở ngực anh ta có một cuốn
sổ, trong đó có ảnh một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài buộc sang hai
bên. Phía sau tấm ảnh là dòng chữ: “Em luôn yêu anh, dù anh ở bất cứ nơi
đâu” bằng tiếng Việt.
Chắc chắn hai người là vợ chồng hoặc là
người yêu. Đây là bằng chứng tình yêu của người thiếu nữ gửi cho người
lính miền Bắc. Trong bầu không khí còn sặc sụa khói đạn, thoảng qua
trong đầu tôi suy nghĩ, hoá ra anh ta cũng là người bình thường, cũng có
người yêu.
Tám giờ đồng hồ quả là một quãng thời gian dài dằng
dặc, có đủ thời gian cho việc đầu hàng. Đây là một việc hoàn toàn khác
với việc lính đặc công của Nhật Bản cảm tử ôm bộc phá lao vào mục tiêu.
Đó là một cái chết tức thì. Còn ở đây, anh ta chờ đợi cái chết trong 8
giờ liền. Trong thời gian đó, anh ta đã nghĩ gì, trong khi nếu không đầu
hàng thì không còn cách nào khác là phải chết. Những ngưòi lính Hàn
quốc bị thương bắt đầu báo thù lên thi thể của ngưòi lính giải phóng.
Chúng tôi đem theo mảnh thi thể không còn hình thù, hành quân về căn cứ
như một đoàn quân thắng trận. Mọi người nói rằng đây là truyền thống của
đơn vị. Tôi vui vẻ dẫn lính về doanh trại, trong lòng không có cảm giác
tội lỗi nào.
Hai mươi năm sau sự kiện đó, tôi đã là thiếu tướng,
sư đoàn trưởng đóng ở Hwachon, tỉnh Kangwon. Một hôm trong lúc đang đi
dạo một mình qua một hang núi tuyệt đẹp, nhũng hình ảnh 20 năm trước đã
làm tôi trào nước mắt. Tôi vừa khóc vừa hồi tưởng lại những sự việc của
ngày hôm đó. Mặc dù lúc đó đối với tôi, người chiến sĩ giải phóng đó là
địch, nhưng đó là một chiến sĩ dũng cảm,... Trong cơn điên loạn của
chiến tranh, tôi đã làm tổn hại thi thể của người chiến sĩ ấy trong cơn
say máu cuồng loạn. Sự hối hận đã vò xé lòng tôi.
Tôi đau lòng
hơn khi nghĩ về người thiếu nữ trong ảnh, người mà bây giờ còn sống chắc
đã 40 tuổi. Hẳn người thiếu nữ đó không biết về những giây phút dũng
cảm cuối cùng của người yêu. Có thể người thiếu nữ đó đến giờ vẫn chờ
đợi hoặc đi tìm tung tích người yêu cũ. Nếu tôi có thể giữ lại được dấu
tích của người chiến sĩấy, có lẽ sẽ an ủi được phần nào trái tim của
người thiếu nữ đó.
Chính cái chết của người chiến sĩ giải phóng
và hình ảnh của người thiếu nữ ấy đã đưa tôi đi đến quyết định viết cuốn
sách này. Mong rằng cuốn sách được viết tự đáy lòng của tôi sẽ khiến
tôi vợi bớt nỗi đau đớn, dằn vặt vì ân hận. Và tôi cũng mong rằng sẽ có
thêm nhiêù người nữa hiểu về sự thật của lịch sử VN qua những gì tôi đã
hiểu trên chiến trường. Cái chết của người chiến sĩ giải phóng đó đã góp
phần viết nên trang sử hào hùng của VN.
Tôi đã từng tham gia
trận đánh quy mô sư đoàn với tên gọi "Chiến dịch Mãnh hổ". Đây là lần
đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được tham gia một trận có quy mô
lớn như vậy. Lúc đó để ngăn chặn việc báo cáo sai sự thật, trên sư đoàn
ra lệnh mỗi khi tiêu diệt VC phải cắt tai trái đem về. Có thể hiểu được
một phần tại sao các viên chỉ huy lại ra một mệnh lệnh dã man như vậy.
Điều đó cũng có nghĩa là đã có quá nhiều báo cáo sai sự thật.
Trước
ngày toàn sư đoàn tham gia vào chiến dịch “Mãnh hổ”, tôi đã tập hợp
toàn đơn vị lại sau khi đã hoàn thành việc chuẩn bị chiến đấu để huấn
thị. Tôi cũng đã tổ chức liên hoan và khích lệ tinh thần binh sĩ. Tôi
tràn đầy quyết tâm là sau trận đánh này quân VC ở khu vự xung quanh sẽ
hoàn toàn bị tiêu diệt. Nhưng ngay từ ngày đầu của chiến dịch, tôi và
chỉ huy sư đoàn đều hiểu rằng đó chỉ là giấc mơ viễn vông.
Tại
điểm đổ quân, đối phương đã đặt rất nhiều mìn, chỉ cần vướng vào dây là
mìn nổ. Có rất nhiều trường hợp trực thăng bay đến không đổ quân được
phải bay về. Dường như quân giải phóng đã biết rất rõ về thời gian, hình
thức tác chiến của quân Hàn quốc. Trong thời gian pháo bắn dọn đường và
trực thăng bay đến đổ quân thì quân VC đã rút êm ra ngoài qua những con
đường bí mật. Chỉ còn lại trong căn cứ trống rỗng của họ những dây mìn
được gài lại như mạng nhện. Họ chỉ để lại một vài người trong tổ cảnh
giới ở lại sâu trong rừng, những nơi không thể nào phát hiện ra được, và
quân Hàn quốc đã thương vong bởi những quả mìn do họ gài lại.
Nhưng
mệnh lệnh từ trên vẫn tiếp tục được đưa xuống và lùng sục vẫn được tiến
hành. Đó đúng là một mệnh lệnh ngớ ngẩn. Rừng ở VN đầy rẫy những cây
lớn nhỏ, ngay giữa ban ngày cũng tối như mực. Nếu tiến vào trong đó thì
không nhìn thấy trời mà cũng không thể xác định được phương hướng. Binh
lính phải mất tới 4 giờ để tiến lên một quãng 400m. Nếu phải tiến quân
theo đường rừng dày đặc những cây nhỏ và dây leo thì theo đúng nguyên
tắc chưa cần đến 1 giờ sẽ bị xuống sức nghiêm trọng. Hơn nữa, khi leo
núi, cứ tiến 10m thì lại phải dừng lại nghỉ 20 phút. Trên lưng đeo 8 quả
đạn cối nên nhiều lúc tôi cứ leo được 3m thì lại bị tụt xuống tới 2m.
Binh
lính được đưa vào cuộc lùng sục bất đắc dĩ này, không còn cách nào khác
là phải đi hàng một, theo những con đường có sẵn. Nhưng quân giải phóng
đã gài lại đầy mìn trên con đường này trong khi rút lui. Một hôm trung
đội đi đầu bị vướng mìn và thương vong 11 người. Điều này làm cho toàn
đại đội phải dừng lại trong hẻm núi 1 giờ liền với đội hình kéo dài 4km.
Nếu quân giải phóng tấn công bất ngờ thì chắc chắn sẽ có một thảm kịch
xảy ra.
Hỡi những sĩ quan chỉ biết ngồi ở bộ tư lệnh và chờ đợi
những thắng lợi tốt đẹp, các ông có biết tâm trạng của những người lính
phải ngồi lại phờ phạc như đoàn quân thất trận trên những con đường
trong rừng sâu không... Tôi thật nghi ngờ về cái kết quả của chiến dịch
"Nguyệt quế" lại có thể tiêu diệt được 330 VC.
Trung đội 1 của
đại đội trong khi lùng sục đã bị vướng mìn, 9 người gồm cả trung đội
trưởng đã phải đưa về hậu phương. Cũng may quyền chỉ huy đã được giao
cho hạ sĩ Moon. Trong khi lùng sục, do bất cẩn tôi cũng đã vướng phải
dây mìn 60mm do đối phương gài lại. Chốt an toàn đã bị tung ra, nhưng
thật may mắn là mìn đã không nổ.
Khu vực mà chúng tôi được lệnh
lùng sục trong ngày đầu tiên là một ngọn núi mà lên tới đỉnh khoảng
400m. Sau 10 giờ leo trèo,lên tới đỉnh, lính của tôi gần như đã kiệt
sức. Bộ quần áo chiến đấu của tôi loang lổ những vết muối do mồ hôi đọng
lại. Đây là kết quả của việc phục tùng lệnh cấp trên. Sau những cố gắng
có khi phải trả bằng máu ấy, cái mà chúng tôi phát hiện được chỉ là
những chiếc xẻng dùng rồi, được bỏ lại trong hang núi. Tôi trông thấy
cảm giác thất vọng tràn trề trên khuôn mặt binh lính.
Phải làm
thế này trong một tháng liền ư. Tôi muốn được ngẩng lên trời mà chửi
thật to. Đây là cái trò hề gì vậy. Bây giờ chúng tôi mới hiểu được sức
mạnh của thiên nhiên. Thời tiết thì nóng bức mà nước uống thì không đủ.
Trên người, kể cả chỗ kín bắt đầu sinh bệnh ngoài da. Có những lúc sấm
chớp rồi mưa sầm sập trên đầu. Những cơn mưa trong rừng nhiệt đới ở VN
cứ như dùng nước dội lên đầu vậy. Có căng bạt lên cũng chẳng ăn thua gì.
Binh lính không còn cách nào khác là phải dừng mọi việc lại chờ cho tới
khi mưa tạnh. Và ngồi cầu nguyện sao cho sét đừng đánh vào mình. Có một
lần xảy ra cháy và có lệnh sơ tán, những binh lính chỉ có biết ngồi run
rẩy sợ hãi trong cánh rừng tối om, không thể biết được có cái gì phía
trước.
Cả tuần rồi mà đại đội tôi không làm nên trò trống gì,
ngay cả bóng của VC cũng không phát hiện ra được. Ngược lại bệnh viện
106 đã đầy chặt lính bị thương và tử sĩ Hàn quốc vấp phải mìn. Bệnh viện
đã phải căng thêm lán nhưng vẫn không đủ chỗ. Lính bị thương của đại
đội tôi cũng chỉ được cấp cứu xong là phải đưa về đội cứu thương của
tiểu đoàn. Trong thời gian đó đại đội tôi đã phát hiện và lùng sục được
40 hang núi. Chúng tôi cũng đã phát hiện khoảng 2 xe tải quần áo và đem
đốt hết. Và chúng tôi cũng phát hiện những dụng cụ cắt tóc nữa. Nhưng
điều mà chúng tôi thực sự mong đợi là VC thì lại không phát hiện được
một người nào. Rõ ràng là đối phương đã thoát ra khỏi khu vực lùng sục
và ở xa đâu đó, đang xem vở kịch do quân Hàn quốc diễn.
Sau khi
giai đoạn một của chiến dịch kết thúc, sư đoàn bước vào giai đoạn hai.
Tại đây sư đoàn đã ra lệnh không cần phải cắt tai đem về nữa. Thế là đã
đến nước phải chấp nhận báo cáo láo rồi đây. Mệnh lệnh này một lần nữa
làm tôi vô cùng tức giận. Thế là kết quả tay trắng của giai đoạn một đã
được dịp thay đổi.
Theo lời kể của binh lính thì một nhân viên
của đội an ninh đã mua súng ở chợ với giá 20 đô la và bán lại cho họ với
giá 40 đô la. Sau khi mua, họ tháo rời súng ra và bí mật đem vào trận
đánh. Sau đó sẽ báo cáo là tiêu diệt 3 địch và thu được một khẩu M16.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Nhận xét của bạn bè